Giải trí tí nào 500 anh em. "Ranh" ngôn: "Đừng bao giờ tranh cãi với những thằng ngu, vì chúng sẽ kéo ta xuống trình độ của chúng và thắng ta bằng kinh nghiệm" Hai người ngồi cãi nhau: Một người nói: 4x4=16 Một người nói: 4x4=17 Hai người cãi nhau ko ai chịu ai, bèn lên quan xử, sau khi nghe câu chuyện, quan phán: Thằng 4x4=17 được về, thằng 4x4=16 lôi ra đánh 50 gậy. Sau khi bị đánh đủ 50 gậy, tên này vẫn ấm ức vào trình quan: "Thưa quan, sao con trả lời đúng mà lại bị đánh?" "Mày biết đó là đúng mà còn đi cãi với thằng ngu làm gì, đó là chân lý rồi, cái tội của mày là đi tốn thời gian vào đứa khác, đã ngu mà còn cố chấp, nên bị đánh là phải. Còn cái thằng ngu kia cho về xã hội, xã hội sẽ dạy cho nó, mày có nói cỡ nào nó cũng ko nghe đâu. Bài học rút ra là: "Đừng bao giờ cãi nhau với thằng ngu."
mình cũng là 1 thành phần của xã hội, nên nói để xã hội dạy thì phải có mình trong đó, mình đang cố cảm hóa nó thôi mà chứ đừng đẩy trách nhiệm rồi nói để xã hội dạy, thì rốt cuộc là ai sẽ nhận trách nhiệm thông sáng cho nó nói chứ nhiều lúc cãi nhau với người không cùng ý kiễn cũng mệt, nên tốt nhất im lặng để nó tưởng nó đúng , mà cũng nên tôn trọng sự khác biệt đa góc nhìn lẫn nhau, còn cái nào là chân lý mà nó vẫn cố cãi thì có lẽ nó ngu thiệt bây giờ nếu cả xã hội ăn cít, còn mình ăn cơm thì mình là thằng ngu hay khác biệt nói 1 hồi xong cũng éo biết là mình đang nói cái gì em vừa nói ra những chân lý, anh @money đừng cãi với em nhé
Tự nhiên nhớ tới truyện này Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé rất nghịch ngợm. Một hôm cậu nghĩ ra trò chơi hay, cậu trèo lên cây đa đầu làng ngồi đợi. Một lúc sau có một ông quan đội mũ cánh chuồn cưỡi ngựa đi qua, cậu vạch quần tè xuống trúng đầu ông ta. Đó là một ông quan văn. Ông quan văn nhẹ nhàng gọi “này cháu bé xuống đây ta bảo”. Khi cậu bé xuống, ông quan xoa đầu cậu bé và nói “cháu ngoan lắm, nghĩ ra trò chơi hay ghê, ta cho cháu 2000 ăn quà”. Nói rồi rút 2000 đưa cậu bé và lên ngựa đi tiếp. Ngon ăn, hôm sau cậu bé lại trèo lên cây đa ngồi đợi. Hôm đó có một ông quan võ đi qua dính phải bãi tè của cậu, ông quan văn tức giận gọi “thằng bé kia, xuống đây ta bảo”. Cậu bé hí hửng trèo xuống, không ngờ quan võ rút gươm chém phăng đầu cậu bé…. Em trai cậu bé đó chứng kiến hết toàn bộ câu chuyện rất thương anh và căm ghét bọn quan lại. Quyết chí trả thù, hôm nào cậu em cũng trèo lên cây đa ngồi đợi. Một ngày, lại có một ông quan “văn võ song toàn” đi ngang qua. Cậu bé tụt quần ị xuống một bãi trúng đầu ông quan. Ông này ngước lên gọi “cháu bé, xuống đây ta cho tiền”. Cảnh giác, cậu bé hỏi “ông nói láo, tiền đâu?”. Ông quan rút ngay tờ 50 ngàn vẫy vẫy, cậu bé tin rồi vội chạy xuống, ông quan liền đút tiền vào túi, rút kiếm chém phăng đầu cậu em…
Nếu sống hay làm việc chung với mấy đứa mà mình ghét. Thì mình cũng thường hành xử như ông quan văn vậy. Đương nhiên nhiều lúc ko thể chịu được cũng hành xử như quan võ (Nhưng chưa tới mức chém bay đầu đứa mình ghét)